Archive for 2016
Game bom bom là một tựa game hành động bắn súng canh tọa độ online miễn phí giành cho điện thoại android, ISO và Ipad.
Bom bom nối tiếp thành công của những game cùng thể lạo như Teen Teen hay iBom. Game hấp dẫn người chơi bởi những nhân vật với những phong cách dễ thương và ngộ nghĩnh khiến các game thủ không thể chối từ.
Bắn súng bom bom online miễn phí |
Game bom bom được tối ưu hóa về dung lượng nên có thể chơi khá lâu mà không làm nóng máy hay tiêu tốn pin.
Game có hệ thống nhân vật phong phú đi cùng hệ thống trang thiết bị, vũ khí, mặt lạ, trang phục,...rất đa dạng. Mỗi nhân vật sẽ được hiện rõ các chỉ số của mình để bạn có thể so sánh bản thân với các đối thủ khác, lựa chọn nhưng phướng án để giành chiến thắng trong các trận đấu.
Ngoài ra game còn hỗ trợ cho người chơi các vật phẩm như bình máu, thuốc đông cứng, thuốc tăng nổ, thuốc tàng hình,..
Kết hợp và sử dụng khéo léo những vật phẩm đó thì bạn sẽ chiến thắng được các đối thủ ở mọi trận đấu nào.
Bạn còn chần chừ gì nữa mà không nhanh tay tải ngay tựa game hành động bắn súng bom bom về chiếc điện thoại của bạn. Để được tận hưởng những vòng chơi đầy hấp dẫn với những nhân vật ngộ nghĩnh nhé.
Ngoài ra các bạn có thể giải trí bằng các game trí tuệ, phiêu liêu khác như đấu trường 100, ai là triệu phú, tắm cho các sấu,..miễn phí dành cho điện thoại chỉ có ở vuinhe.vn nhé.
Tải game: Bắn súng bom bom online miễn phí.
Những trò chơi của con nít ngày xưa
Nếu bạn là 8x hoặc đầu 9x mới thì bạn có thể đã từng chơi những trò chơi vô cùng thú vị này rồi. Thời gian trôi qua sẽ không trở lại, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể sống lại những ngày tháng xưa cũ với những trò chơi thủa ấu thơ.
Trong album này, có thứ gì mà bạn không biết không?
Nếu biết hết tất cả mọi thứ trong album này ắt hẳn bạn đã có một tuổi thơ đội trời đạp đất đó nha :3
Nếu biết hết tất cả mọi thứ trong album này ắt hẳn bạn đã có một tuổi thơ đội trời đạp đất đó nha :3
Những trò chơi của con nít ngày xưa
Heart là thể loại game 4 người chơi trên windows, game play rất đơn giản, nhiệm vụ làm sao tránh ăn điểm là thắng.
"Ăn điểm" tức là người đánh con bài cùng nước cao nhất. Ví dụ trong trường hợp dưới đây, người đánh con già rỗ là người phải "ăn điểm" toàn bộ 4 con.
Già rô là con lớn nhất trong lược đi, và người chơi Vinh phải "ăn điểm" 4 lá bài
Tất cả lá bài sẽ được tính 1 điểm, trừ lá Đầm bích là 13 điểm. Nhắc lại nhiệm vụ là phải ăn số điểm THẤP NHẤT chứ không phải nhiều nhất.
Hearts: luật và căn bản
- 1. Mục tiêu:
Ghi điểm ít nhất có thể.
- 2. Table:
Hearts được chơi với 52 quân bài. Đối thủ của bạn là 3 người. Mỗi người có 13 quân.
- 3. Cách chơi: (hand: lượt chơi, trick: nước đi, suit: loại quân)
ü Người chơi bắt đầu mỗi lượt chơi bằng cách chuyển 3 quân bài cho đối thủ của họ (lượt chơi thứ 1: chuyển cho ng bên trái, thứ 2: chuyển cho ng bên phải, thứ 3: chuyển cho ng đối diện, thứ 4: ko chuyển).
ü Sau đó, người giữ quân 2 chuồn sẽ đi nước đầu tiên.
ü Tiếp theo, theo chiều kim đồng hồ, lần lượt từng người chơi đi 1 quân, quân này phải cùng loại với quân của người mở đầu nước đi (trừ trường hợp ko có quân nào loại đó thì có thể đi bất kì quân nào (trừ nước đi đầu tiên, ta không thể đi quân đầm pích hay quân cơ – để đảm bảo luật “không ghi điểm ở nước đi đầu tiên&rdquo.
ü Ai đi quân lớn nhất (và cùng loại với người mở đầu nước đi) sẽ thắng nước đi đó và bắt đầu nước đi kế tiếp. Trong hearts, quân bài được xếp hạng từ ace (cao nhất) đến 2(thấp nhất).
ü Người chơi có thể bắt đầu nước đi tiếp theo với bất kì loại quân bài nào, trừ quân Cơ. Bạn k thể đi quân Cơ trừ phi đã có người đi quân Cơ trong nước đi trước đó. (Hay theo cách nói trong game là cho tới khi Hearts have been broken – trái tim bị vỡ).
ü Mục đích trong game là chuyển hết tất cả quân Cơ cho những người chơi khác (những người cũng đang cố gắng chuyển chúng cho bạn). Game kết thúc khi 1 người chơi đạt 100 điểm. Khi đó, người chơi có số điểm thấp nhất là người thắng cuộc.
- 4. Cách tính điểm:
- Mỗi quân Cơ trong một nước đi được tính 1 điểm.
- Quân Đầm Pích được tính 13 điểm. ^o^
- 5. Gợi ý và mẹo chơi: (Hints and tips)
Theo nước bằng quân lớn. Nếu bạn phải đi một nước (mà bạn k phải là người mở đầu), hãy dùng quân bài lớn. Bạn có thể dùng quân bài nhỏ nhất trong tay bạn để bắt đầu nước đi kế tiếp. Mở đầu với quân bài nhỏ thường làm cho những người chơi khác “ducking the trick” bằng cách đi những quân bài nhỏ. Ducking, nghĩa là tránh việc phải nhặt bài, thường có lợi cho đối thủ của bạn.
Đừng nhặt những quân Cơ và quân Đầm Pích. Bạn chỉ muốn giữ chúng khi bạn cố gắng “shoot the moon” hay ngăn cản ai đó “shoot the moon”.
Shoot the moon. Trong game Hearts, người “shoot the moon” là người giữ tất cả những quân Cơ và quân Đầm Pích. Mỗi đối thủ của bạn sẽ nhận 26 điểm. Điểm của bạn không đổi.
Chuyển quân lớn. Trong những lượt chơi bắt đầu bằng việc chuyển quân cho đối thủ, hãy chuyển đi những quân Cơ hay những quân Tiên (J, Q, K) nếu có thể.
Nhớ bài. Hãy nhớ dấu vết những quân bài được đánh ra – đặc biệt là quân Đầm Pích – và lúc “hearts have been broken”. Bằng cách đó, bạn có thể biết nếu đối thủ dự định “shoot the moon”.
Giữ quân Ace Cơ. Gần như không có quân bài khác nào cho bạn nhiều kiểm soát như vậy, đặc biệt trong những trường hợp như kiểm soát việc “shoot the moon”.
Game đánh bài Heart trên Windows
Cái cân thủy ngân là câu truyện cổ tích có ý nghĩa răn dạy con người sống lương thực trung thực. Mời các bạn và các em cùng đọc truyện đê rút ra những bài học trong cuộc sống này nhé.
CÁI CÂN THỦY NGÂN
Ngày xưa, có một nhà làm nghề buôn bán, gian tham chế ra một cái cân cán rỗng, trong đổ thủy ngân, hai đầu bịt đồng, không ai biết. Khi cân hàng bán cho người ta thì dốc cán về đằng móc, còn khi cân hàng mua của ai thì dốc cán cân về đằng quả. Như vậy một cái cân vừa nặng vừa nhẹ được, và bao giờ phần lợi cũng về mình.
Không bao lâu nhà ấy trở nên giàu có, vì buôn bán lọc lừa. Nhà này sinh ra được hai đứa con mặt mũi khôi ngô, học hành thông thạo. Thiên hạ ai nấy đều khen là nhà có đại hồng phúc. Một hôm hai vợ chồng ngồi bàn với nhau: "Nhà ta bây giờ đã giàu có nhiều, lại được hai đứa con khôn ngoan học giỏi. Bây giờ ta đem phá bỏ cái cân điên đảo kia đi, để dành đức lại cho con về sau".
Bàn xong hai vợ chồng thuận tình làm lễ sám hối, trên thì cúng Phật, dưới cáo cùng tổ tiên, rồi đem cái cân ra chẻ. Khi chẻ ra, thì thấy trong cái cân có đọng một cục máu đỏ.
Từ đó hai vợ chồng bảo nhau ăn ở tu nhân tích đức, tránh điều dữ, làm điều lành. Nhưng cách đó hai tháng, bỗng một hôm một đứa con lăn ra chết, rồi không bao lâu, đứa con còn lại cũng lăn ra chết nốt. Hai vợ chồng kêu gào khóc lóc thảm thiết, nghĩ rằng mình đã có bụng cải ác vi thiện mà Trời Phật không chứng quả. Rồi hai vợ chồng rầu rĩ khổ sở, cứ ngồi than dài thở vắn, không buồn động đến việc gì nữa.
Một đêm, hai vợ chồng cùng nằm mơ có ông Bụt đến bảo rằng: "Vợ chồng hãy nên lo toan làm ăn tu tỉnh lại, chớ vội ngồi vậy mà trách Trời không có mắt. Trước Trời thấy chúng mày buôn bán lọc lừa, Trời đã sai hai con quỷ xuống đầu thai phá tan cho hết những của phi nghĩa chúng mày chắt bóp nhặt nhạnh bao nhiêu năm nay. May mà chúng mày sớm biết hối hận, cải tà quy chánh, tránh dữ làm lành, Trời mới sai bắt hai con quỷ ấy về. Đừng thương tiếc chúng nó làm chi nữa. Chúng mày cứ ăn ở ngay lành rồi Trời lại đền cho hai đứa con khác để ngày sau mà nhờ".
Hai vợ chồng biết thế, không thương khóc con nữa, lại làm ăn như cũ, và lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm, cố gắng làm bao nhiêu điều từ thiện, phúc đức. Quả nhiên sau lại sinh được hai đứa con trai khác. Hai đứa con hiền lành tử tế, văn hay chữ tốt, rồi sau lớn lên, làm cho cha mẹ được vẻ vang sung sướng trong cảnh già.
Một câu chuyện hết sức ý nghĩa, đem lại cho chúng ta những bài học giản dị nhưng sâu cay trong cuộc sống và không chỉ truyện cổ tích Việt Nam mà khi đọc truyện cổ tích thế giới chúng ta cũng dễ dàng nhận được những giá trị nhân văn sau sắc ấy.
CÁI CÂN THỦY NGÂN
Những câu truyện cổ tích thiếu nhi luôn chứa những điều thú vị về cuộc sống cũng như đề cao những giá trị tốt đẹp. Đọc và chiêm nghiệm những câu truyện hay bạn nhé :)
CHUYỆN CHÀNG LÍA
Ngày xưa có một nhà nông phu nghèo ở Gò Sặt, tỉnh Bình-định có một đứa con trai tên là Lía. Từ thuở lọt lòng, Lía đã mồ côi cha nhưng chóng lớn và khỏe mạnh. Năm lên bảy, một mình Lía có thể hạ bọn trẻ cùng lứa tuổi trong những keo vật. Một vài năm sau tất cả những đứa trẻ trong vùng đó đều sợ Lía.
Một hôm, Lía đấu võ với một đứa lớn tuổi. Lía dồn địch thủ vào một thế rất nguy hiểm làm cho nó hốt quá phải van lên:
- Tôi lạy anh, anh tha cho, tôi xin gọi anh là vua!
Từ đó cái tên "Vua Lía" được bọn trẻ hay dùng. Chúng nó ngày ngày làm kiệu khênh Lía đi khắp nơi.
Một người hàng xóm mách tin đó cho mẹ Lía biết và nói:
- Chao ôi! Bà liệu chừng cái đầu của mẹ con bà đó!
Mẹ Lía đâm hoảng:
- Chết tôi! Lạy Trời cho nó đừng sinh nguy.
- Bà cho nó đi học đi. Đem gửi nó cho ông đồ, ông ấy kèm cho!
Từ đó, Lía phải đi học. Ông đồ tuy dữ đòn nhưng Lía không sợ. Chàng thích học võ hơn là học chữ. Chàng thường lén thầy ra vườn, đi những bài quyền học lỏm được của người khác. Mấy luống rau của ông đồ chả còn có cây nào mọc được. Một hôm, giữa lúc bị thầy nọc cổ xuống đánh, Lía lấy roi bẻ vụn từng khúc. Ông đồ nhìn Lía tặc lưỡi. Ngày hôm đó ông dắt đứa học trò cứng đầu ấy đến trả cho mẹ nó.
Lía khoái chí vì ngày ngày khỏi phải ê a chán ngắt. Chàng lại cầm đầu bọn trẻ đùa nghịch như xưa. Một hôm, Lía chọn mấy đứa lớn khỏe, cùng mình lên núi vắng đón những người lạ mặt đi chợ về cướp lấy gánh gồng tay nải. Được thứ gì, Lía thường chia cho anh em cùng hưởng. Người ta lại mách cho mẹ Lía biết. Lần này mẹ Lía hết đánh con đến van vái con. Lía thề xin chừa. Chàng rất thương mẹ, không muốn để mẹ cực khổ về mình. Nhưng rồi chứng nào vẫn giữ tật ấy. Cuối cùng thì mẹ Lía bắt Lía đi ở chăn trâu cho một nhà giàu ở một làng khác thật xa.
Ở đây Lía lại có bạn mới. Mỗi ngày chàng và bạn phải lùa đàn trâu lên núi cao cho ăn. Sau những cuộc đua chọi bằng đánh cù đánh vật, bọn trẻ ở đây tôn Lía làm đàn anh. Dần dần chàng cùng bọn chúng đón đường cướp giật tay nải của những người bộ hành đi lẻ tẻ trên những con đường vắng vẻ.
Một hôm, Lía hứa với bạn ngày mai sẽ đãi tiệc. Chúng chỉ phải chuẩn bị dao nồi và mắm muối. Hôm sau, khi chúng tập hợp đầy đủ, Lía bảo: - "Chúng mình làm thịt nghé ăn chơi!". Chúng nói - "Không sợ chủ nó bắt đền à?" - "Cứ ăn ngay con nghé của chủ tao, tội vạ tao chịu". Nói rồi giết ngay con nghé tơ xẻ thịt nấu ăn. Chàng bảo chúng:
- Về nhà cứ nói hộ tao rằng cọp tha mất nghé là đủ.
Lần ấy qủa có "động rừng" cho nên mưu của Lía đắt. Người nhà giàu tìm nghé mãi không được, tin là bị hổ vồ nên không căn vặn gì lắm. Được ăn quen mùi, chúng giở mưu đó làm đi làm lại hết nghé chủ này đến bò nhà khác. Cuối cùng bọn chủ biết được. Chúng bắt đền cha mẹ bọn trẻ. Người ta hay chuyện, ai cũng giận Lía, toan bắt giải quan. Nghe tin không hay, Lía bỏ trốn biệt.
Khi bước về nhà, Lía thấy mẹ đang nằm trên giường bệnh rên khừ khừ. Chàng lại dùng lối cướp giật kiếm tiền mua thuốc. Được của ngon vật lạ, Lía đều đưa cho mẹ ăn. Mẹ hỏi: - "Mày lấy ở đâu ra thế?". Lía nhất định không nói, chỉ năn nỉ mẹ ăn cho là đủ.
Sau khi mẹ chết, Lía không có kiêng nể một ai nữa. Đói thì đi cướp giật để ăn, siêng thì ra đồng luyện võ nghệ. Một hôm, Lía giật cái thúng trong đó có mấy quan tiền của người qua đường. Thấy người ấy òa khóc, chàng gạn hỏi mới biết là anh ta vừa bị một tên chánh tổng cướp đoạt gia sản nay bị đuổi ra khỏi nhà, lưng vốn chỉ còn có bấy nhiêu. Nghe kể chuyện, Lía bừng bừng nổi giận. Mặc dầu bụng đói, chàng trả tiền cho người lạ rồi dò hỏi tìm đến đánh vỡ đầu tên chánh tổng. Quan trên vì việc ấy sai một toán lính về bắt Lía. Nhưng khi về đến làng, bạn của chàng đã tin trước cho chàng đi trốn.
Lía không có họ hàng thân thích nên khi bỏ nhà ra đi, chàng không có chỗ ở nhất định. Tối lại ngủ chùa ngủ đình, đói ở đâu thì cướp ở đó.
Một hôm đi qua truông Mây, Lía thấy một bọn cướp chặn đường đòi tiền mãi lộ. Chàng vờ sợ hãi đưa tay nải ra. Nhưng bọn cướp vừa xông lại liền bị chàng cho mỗi đứa một đá văng ra bốn phía. Cả bọn cướp ở trên núi kéo xuống bổ vây nhưng bị Lía nhổ cây làm gậy đánh cho thất điên bát đảo. Chủ trại thấy võ nghệ chàng tuyệt trần bèn mời chàng nhập bọn. Lía vui lòng dừng chân lại đây để chấm dứt cuộc đời lang thang.
Ba người chủ trại tên là Hổ, Nhẫn và Chân có tiếng võ nghệ cao cường không ai địch nổi. Trong mấy năm họ đóng ở truông Mây mọi người đều sợ. Cả đến quan tỉnh quan huyện cũng đều kiềng mặt. Người ta gọi tôn là "cha Hổ, chú Nhẫn, mẹ Chân". Từ lúc Lía nhập bọn, bọn cướp truông Mây càng thêm vây cánh và càng lộng hơn trước.
Một hôm, bọn họ kéo nhau ra Bồng-sơn cướp một tiệm buôn lấy được của cải và hàng hóa bộn bề. Trở về trại, họ mở tiệc ăn mừng. Khi chia những của cướp được, bọn cha Hổ toan chiếm lấy phần nhất. Nhưng Lía nhất định không chịu: - "Nếu không có tôi - chàng nói - thì các chú đã dám vào nhà chưa?". Rồi Lía đòi ba chủ trại hãy ra sân cùng mình tỉ thí. Quả nhiên, trong cuộc đọ sức, sức khỏe và võ nghệ của Lía mười phần, bọn cha Hổ không được một. Thấy Lía toàn tài, cả trại đồng thanh tôn chàng làm chủ.
Từ ngày Lía làm tướng, hành động của bọn cướp truông Mây có phần thay đổi. Lía cấm lâu la không được cướp giật của những người qua lại, không được cướp của cải của người nghèo: - "Đã cướp - chàng nói - chúng ta làm những mẻ cho to, gõ vào đầu bọn trọc phú, cần gì đi vét hầu bao của những kẻ khố rách?". Thường khi cướp được nhiều của, Lía bắt trích một nửa phân phát cho những người nghèo trong vùng. Chẳng những thế, mỗi lần trong tỉnh xảy ra chuyện gì mà Lía cho là trái lệ, chàng liền kéo bọn truông Mây đến can thiệp.
Từ đó cái tên truông Mây, cái tên Lía được dân nghèo ca tụng. Trái lại, bọn quan lại, bọn nhà giàu trong tỉnh thì sợ mất mặt. Quan tỉnh nhiều phen phái quân đến tiễu trừ nhưng mỗi lần xuất quân đều bị họ biết trước và bị đánh cho tan tác. Bọn quan tỉnh không làm thế nào được, muốn báo về triều đình, nhưng lại sợ tội trút lên đầu nên đành để mặc Lía và thủ hạ tung hoành.
Ít lâu sau, nghe vua mở khoa thi võ, Lía có ý muốn người trổ tài với thiên hạ, lập chút công danh. Bọn cha Hổ không cản được, đành ở lại giữ trại cho Lía cải trang ra đi.
Khoa ấy ở trường Bình-định có một viên chánh chủ khảo ăn tiền như rác. Thí sinh ai có lo lót ít nhiều, hắn mới chịu nhận đơn. Thấy Lía nạp đơn không có "vi thiềng", chánh chủ khảo đập bàn quát: - "Mày là thằng nào mà không biết lệ trường thi. Đơn từ làm dốt nát thế này. Lính đâu, đuổi cổ thằng này không cho thi nữa". Nghe mấy lời đó. Lía căm tức vô hạn, nhưng giữa nơi quân lính đông đảo, gươm giáo sáng lóe, chàng đành nuốt giận không dám ra tay. Chàng đi gấp về sơn trại kể việc đó cho bọn cha Hổ nghe và nhất định đem lâu la xuống núi rửa hờn. Cả bọn cải trang rất khéo và hoạt động rất kín đáo. Chỉ vào khoảng nửa đêm, quân của Lía đã lọt vào thành và phục sẵn, chờ lệnh Lía là hành sự. Chánh chủ khảo đang ngon giấc với nàng hầu thì bị một nhát dao vào cổ. Vợ hắn chỉ còn biết dập đầu van lạy. Thấy nàng đẹp, Lía bắt luôn đưa về sơn trại làm vợ.
Mọi việc quá êm lẹ nên mãi đến gần sáng quan quân mới biết. Suốt tỉnh náo động. Sau cùng dò la mãi người ta mới biết rằng bọn cướp truông Mây gây ra việc đó. Lần này không thể giấu được triều đình, bọn quan lính phải làm sớ tâu vua và xin thêm quân để tảo trừ.
Bên phía quân truông Mây cũng lo đắp đồn luyện quân để phòng thủ sơn trại. Vì thế quân đội triều đình mấy lần xông xáo đều bị thất bại. Các quan ai cũng lấy làm lo. Nếu không lập mưu diệt Lía thì bọn họ không thể nào còn ngồi ấm chỗ.
Nghĩ rằng nếu dỗ được vợ Lía làm nội ứng hắn rất có lợi, các quan đầu tỉnh bàn nhau sai ba tên lính giả làm lái buôn lụa để dò bụng nàng. Ba tên này nhờ lo lót với bọn canh cửa nên lọt qua truông Mây vào bán hàng cho vợ Lía để dò ý. Giữa khi giở các súc gấm vóc cho vợ Lía xem, bọn chúng cố ý để lộ cho nàng thấy một chiếc nhẫn của chánh chủ khảo để lại. Người đàn bà hiểu ý, sai đuổi kẻ hầu ra ngoài. Bọn chúng đưa mắt cho nàng và nói nhỏ: -"Chúng tôi lặn lội lên đây là vì mối thù của bà lớn". Đoạn chúng móc trong tầng áo lót, đưa ra một phong thư của quan tỉnh hứa với nàng nếu làm nội ứng trừ được giặc, sẽ có trọng thưởng. Vợ Lía nhận lời và hẹn ngày thi hành kế độc.
Đến ngày ấy, vợ Lía sắm sửa một tiệc rượu rất linh đình mời bọn cha Hổ, chú Nhẫn, mẹ Chân đến dự, nói là ăn giỗ mẹ. Nàng ăn mặc rất đẹp, liếc mắt đưa tình và chuốc chén mời mọi người. Bọn Lía không ngờ là độc kế, cứ uống tràn. Rượu đã có tẩm thuốc mê nên chưa tan tiệc mà bốn chủ trại đã say khướt, không còn biết gì trời đất. Vợ Lía cho bọn lâu la hạ tiệc xuống, ra sau trại ăn uống cùng nhau. Còn lại một mình, nàng lấy thừng lớn trói bọn cha Hổ với nhau làm một đống. Về phần Lía, biết chàng có sức khỏe phi thường nên nàng dùng mười lớp dây thừng buộc chặt vào tấm phản. Xong đâu đó, nàng cho người tâm phúc ra khỏi sơn trại báo tin.
Nghe báo, quân triều đình lập tức tiến công. Quân truông Mây không có tướng nên tan vỡ rất chóng. Quân triều đình kéo ùa vào trại như vào chỗ không người. Bấy giờ Lía đã hơi tỉnh. Thấy nguy biến, chàng định vùng dậy chạy, nhưng toàn thân mắc cứng vào tấm phản. Biết là đã rơi vào bẫy, Lía bèn dùng hết sức bình sinh giãy đứt dây buộc chân rồi đứng dậy mang cả tấm phản lớn sau lưng. Chàng húc mấy cái vào cột nhưng dây buộc chặt quá không thể làm gì được. Thấy đã quá gấp, Lía cứ để vậy chạy ra phía cửa trại phá vòng vây xông ra. Tấm phản là một chướng ngại lớn cho chàng, nhưng cũng là tấm mộc rất tốt. Mấy tên lính thứ thì bị cái đá của Lía, thứ thì bị tấm phản húc vào đầu nên toáng đảm không dám đuổi, đành trở vào bắt bọn cha Hổ, chú Nhẫn, mẹ Chân giải nạp.
Thoát vây, Lía cứ rừng già chạy một mạch. Mãi đến xế chiều bụng quá đói, sức quá mệt, chàng mới dừng lại nghỉ bên bụi cây. Gặp một ông già gánh củi từ rừng sâu xăm xăm bước ra, Lía nhờ ông cởi trói giúp. Khi tấm phản rơi xuống, ông già rút mo cơm ra cho chàng ăn. Lía không từ chối đón lấy ăn ngay. Ăn xong chàng vái ông già và nói:
- Tôi là thằng Lía, lâu nay vẫy vùng một cõi không ai làm chi nổi, nay mắc mưu một đứa nhi nữ, thân thế phải đến nỗi này sống làm chi nữa cho thêm nhơ nhuốc,. Lía này nhờ được ông cởi trói lại nhịn bữa cho ăn, ơn ấy không biết lấy gì mà trả. Vậy Lía xin dâng vật này, ông hãy mang xuống nạp quan mà lĩnh thưởng.
Cụ già vừa nghe dứt lời thì đã thấy thủ cấp của Lía nằm ngay trước mặt. Ông cụ vốn hâm mộ Lía. Ông toan giúp Lía đi trốn để khôi phục cơ đồ nhưng không ngờ Lía quá nóng nảy tự hủy tấm thân. Than khóc hồi lâu, ông chỉ còn biết đem thi thể của chàng chôn cất một nơi kín đáo không ai biết.
Ngày nay vẫn có ca dao:
Chiều chiều én liệng truông Mây,
Cảm thương chú Lía bị vây trong thành.